Mô tả sản phẩm
Tôi là ông Hai, người dân làng Chợ Dầu. Có nhiều người tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi: “Ông Hai trong truyện ngắn Làng của Kim Lân đã phản ứng như thế nào khi nghe tin làng mình theo giặc?”. Tôi xin được kể lại câu chuyện ấy, để mọi người hiểu rõ lòng mình, một người nông dân yêu làng, yêu nước đến cháy bỏng.
Tin dữ giáng xuống
Sự sụp đổ của niềm tin
Ngày ấy, tin làng chợ Dầu theo giặc giáng xuống như sét đánh giữa trời quang. Tôi nghe được tin ấy từ người đàn bà tản cư. Lúc đầu, tôi không tin, chối bỏ, thậm chí mắng nhiếc bà ta. Làm sao mà làng tôi, làng tôi yêu quý, lại có thể làm điều nhục nhã như vậy? Làng tôi nghèo khó, nhưng người dân chất phác, hiền lành, ai lại làm điều phản bội Tổ quốc? Tôi không tin, không thể tin! Nhưng rồi, tin tức lan truyền, người này người kia nhắc lại, giọng điệu chắc nịch, đầy lo lắng. Niềm tin của tôi bắt đầu lung lay. Càng nghe, tim tôi càng đập thình thịch, một nỗi sợ hãi vô hình bao trùm lấy tôi. Tôi như người mất hồn, đi đứng không vững, đầu óc quay cuồng. Hình ảnh làng Chợ Dầu thân yêu, với những cánh đồng lúa vàng ươm, những ngôi nhà tranh thấp thoáng, những con người chất phát, nay bỗng dưng hiện lên trong tâm trí tôi với một màu sắc kinh khủng, một sự ô nhục không thể nào tha thứ.
Sự cô lập và đau khổ
Sự xa lánh của mọi người
Tôi không dám nói chuyện với ai, kể cả vợ con. Tôi sợ, sợ người ta nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, sợ người ta xa lánh, ruồng bỏ tôi. Tôi trở nên lặng lẽ, thu mình vào vỏ ốc. Những câu chuyện, những lời tâm sự thân thiết với những người hàng xóm thân quen bỗng dưng trở nên xa cách. Tôi cảm thấy mình bị cô lập, lạc lõng giữa dòng người tản cư. Ánh mắt người đời như những mũi dao đâm vào tim tôi. Họ tránh mặt tôi, họ khinh thường tôi, họ xa lánh tôi. Cơn đau đớn ấy giày vò tôi từng giây, từng phút. Tôi cảm thấy mình như kẻ tội đồ, dù tôi biết trong lòng mình, tình yêu quê hương, đất nước của tôi vẫn vẹn nguyên. Tôi chỉ là một người nông dân, một người con của làng Chợ Dầu, tôi không thể làm gì hơn ngoài việc yêu thương và bảo vệ quê hương mình.
Sự tỉnh ngộ và khẳng định
Sự trở về với lòng yêu nước
Nhưng rồi, một ngày nọ, tôi tình cờ nghe được một người lính kể về làng Chợ Dầu. Ông ta nói, làng tôi vẫn trung thành với cách mạng. Tin tức đó như một tia sáng trong đêm tối, xua tan đi những nỗi buồn, những nghi ngờ bủa vây tâm trí tôi. Tôi như được sống lại, niềm tin trong tôi được hồi sinh. Làng tôi, làng tôi vẫn trong sạch, vẫn kiên trung với cách mạng. Nước mắt tôi tuôn rơi, một thứ nước mắt của sự xúc động, của niềm vui sướng vỡ òa. Tôi không còn sợ hãi, không còn cô đơn nữa. Tôi là người con của làng Chợ Dầu, một làng trung thành với cách mạng, và tôi tự hào về điều đó. Tôi quay trở lại với công việc, với cuộc sống của mình. Tôi tham gia tích cực vào công cuộc kháng chiến, góp phần nhỏ bé của mình vào sự nghiệp giải phóng dân tộc.
Tình yêu làng quê bất diệt
Sự gắn bó máu thịt
Làng Chợ Dầu không chỉ là nơi tôi sinh ra và lớn lên, mà còn là máu thịt của tôi. Tình yêu quê hương, đất nước của tôi không bao giờ thay đổi. Dù có chuyện gì xảy ra, dù có bị hiểu lầm, bị xa lánh, tôi vẫn luôn yêu làng tôi, yêu đất nước tôi. Tôi luôn tin tưởng vào sức mạnh của nhân dân, vào sự chiến thắng của cách mạng. Và tôi luôn tự hào là một người con của làng Chợ Dầu, một người con của Việt Nam. Câu chuyện của tôi, hy vọng sẽ giúp mọi người hiểu hơn về tình yêu làng quê, tình yêu đất nước của người dân Việt Nam ta. Đó là một tình yêu sâu nặng, bền bỉ, không bao giờ bị lung lay.
Xem thêm: đội hình việt nam vô địch aff cup 2018
Sản phẩm liên quan: câu ca dao tục ngữ về tự chủ
Xem thêm: đền mẫu yên bái